Ngôi nhà nội trú được nâng cấp khang trang, sạch đẹp cùng lồng đèn, bánh trung thu, sách vở và nhiều món quà khác đã đến với hơn 500 em nhỏ ở Ngam La (Hà Giang) trong chương trình Cùng em thắp sáng tương lai, để tiếp thêm động lực và nuôi dưỡng ước mơ con chữ còn nhiều nhọc nhằn nơi đây.
Khi mặt trời chưa ló rạng, bên bếp lửa bập bùng, thoang thoảng mùi thơm của nếp nương, chúng tôi thức dậy bắt đầu hành trình của hy vọng.
Đường đá gập ghềnh
Hơn 2 tiếng đi chuyển trên cung đường đèo dốc khúc khuỷu và gập ghềnh, ai nấy đều ê ẩm khắp người. Để rồi, chúng tôi càng thêm thấu hiểu những vất vả và khó nhọc của người dân nơi mảnh đất hoa nở trên đá.
Cũng giống như chúng tôi, những em nhỏ ở Ngam La (Yên Minh, Hà Giang) phải thức dậy từ lúc trời chưa sáng để băng rừng, vượt đá đến với mái trường thân yêu. Đôi chân nhỏ bé trên những con đường quanh co và dốc đứng vài giờ đồng hồ chỉ để đổi lấy ước mơ con chữ.
Trường Phổ thông Dân tộc Tiểu học Ngam La chính là điểm đến của hành trình “Cùng em thắp sáng tương lai”. Nơi đây đang chăm lo cho 442 em nhỏ thuộc diện nghèo và cận nghèo của xã, với 97% dân cư là người đồng bào thiểu số.
Đường đến trường gập ghềnh như thế nào thì “đường” đến với ước mơ của các em cũng gian truân như thế. Cô giáo Mùng Thị Hương (34 tuổi) đã gắn bó hơn 10 năm với việc đem chữ đến bản làng. Từng công tác tại điểm trường khắc nghiệt nhất Pờ Chừ Lủng, cô Hương như người mẹ thứ hai của các em. Không chỉ dạy cái chữ, con số, cô còn kiêm cả việc tắm rửa, giặt giũ, nấu ăn cho học sinh.
“Nhà các em không có nước đâu. Nhiều khi mình lấy nước mưa hứng được chia cho, sáng nào cũng rửa mặt mũi chân tay mới vào lớp. Nhiều em lâu không tắm gội, đầu đầy chấy, mình cũng gội cho chứ để ngứa ngáy thương lắm”, cô Hương chia sẻ.
Những gương mặt luôn lấm lem vì thiếu nước sinh hoạt. Những mái nhà le lói chút ánh sáng của bếp lửa vì chưa có điện. Cái nghèo như vòng lặp, bao lấy thế hệ này đến thế hệ khác.
Câu chuyện của em Tẩn A Đông (lớp 4) để lại trong chúng tôi nhiều cảm thương sâu sắc. Ba mẹ bỏ nhau từ khi em còn nhỏ. Không nhà, không hộ khẩu, hai mẹ con đành nương nhờ nhà bác. Nhưng gia cảnh của bác cũng không khá hơn, bữa cơm gia đình phải lâu lắm mới có thịt.
Nhờ ở với bác, Đông mới được đi học, đến trường. Nhưng con đường đến với cái chữ của Đông sao mà gian nan. Nhà cách trường 10km đường núi, em mất gần 3 tiếng băng rừng, lội suối. Ngày nắng thì cháy da bỏng rát. Ngày mưa thì lầy lội, lấm lem hết cả người. Ngày đông thì sương giá bủa vây, tay chân em nứt nẻ.
Nhưng tất thảy những khó nhọc ấy không thể đánh gục ý chí và niềm ham học của Tẩn A Đông. “Đông không nghỉ học đâu. Chỉ hôm nào ốm lắm mới nghỉ. Còn ngày nào em cũng đến trường”, mẹ Đông chia sẻ.
Cũng như Đông, em Xìn Thị Giang vẫn nuôi dưỡng tình yêu với tri thức dù hoàn cảnh đầy khó khăn. Cả gia đình em chỉ trông vào cây ngô, cây lúa. Ba mẹ em mỗi ngày lưng chắn mặt trời, mặt giáp đá để kiếm tiền chăm lo cho hai chị em Giang.
Đời sống nhiều thiếu thốn. Đường đến trường nhiều gian nan. Nhưng đó chính là lý do thôi thúc các em tiếp bước và ấp ủ hy vọng về một tương lai tươi sáng.
>>>Tìm hiểu thêm: Cậu bé nghèo vùng cao băng rừng lội suối tìm con chữ
Hoa nở trên đá
“Cùng em thắp sáng tương lai” mang đến Ngam La những phần quà gồm dụng cụ học tập và nhu yếu phẩm gửi tặng các em học sinh và nhà trường. Trong đó, nhà ở nội trú của hơn 200 học sinh đã được nâng cấp với diện mạo mới, khang trang và kiên cố hơn. Không chỉ vậy, những thành viên của ILA đã khéo tay tô vẽ cho ngôi nhà thêm sinh động và gửi gắm đến các em những thông điệp ý nghĩa về việc học.
Giữa sân trường Ngam La, không khí của ngày Tết Trung thu từ miền xuôi lan tỏa đến miền ngược. Những chiếc đèn lồng dễ thương và hương vị bánh trung thu ngọt ngào đã cho các em sự trải nghiệm hiếm hoi ngay ở cao nguyên đá.
Chú Cuội và chị Hằng duyên dáng trên sân khấu, dẫn dắt các trò chơi thú vị mang đến cả tiếng cười và kiến thức về ngày lễ mà trẻ em yêu thích. Không chỉ các em học sinh, ba mẹ và ông bà cũng có dịp được biết đến một nét đặc biệt của người miền xuôi.
Trong gần 500 em nhỏ của trường Ngam La, tôi may mắn được trò chuyện với anh em Tẩn A Việt (lớp 4) và Tẩn Thị Hoa (lớp 3). Cầm trên tay những món quà từ chương trình “Cùng em thắp sáng tương lai”, gương mặt hai em ánh lên nét rạng ngời và vui vẻ.
>>Tìm hiểu thêm: Cùng em thắp sáng tương lai ở “vùng đất bị quên lãng”
Cách nhau 1 tuổi nên Việt và Hoa nhìn không chênh lệch nhiều lắm về chiều cao. Hoa chưa nghe rõ được tiếng Việt nên em còn ngại ngùng. Việt lớn hơn, chững chạc hơn với vai trò người anh, với vốn tiếng Việt và thành tích học tập tốt hơn.
“Điều gì làm con vui nhất khi đi học?”, tôi hỏi.
“Đi học là vui nhất!”, Việt đáp.
Với các em, niềm vui đơn giản và hạnh phúc chẳng ở đâu xa. Mỗi ngày, các em được đến trường, học chữ, biết đọc biết viết, ăn no và ngủ ấm đã là điều tuyệt vời. Khi đó, các em mới dám ước mơ và nghĩ về điều mình sẽ làm trong tương lai.
Hoa nói rằng em muốn học đến lớp 5, còn Việt lại ước muốn hoàn thành tất cả bậc học. Nghe đến đây, tôi cảm thấy ấm lòng vì thật may các em đã có thể thấy rằng giáo dục có ích cho cuộc sống.
Chữ và số không chỉ còn là các ký tự, mà được các em và chúng tôi ký thác vào đó ước mơ, hy vọng và niềm tin. Đó chính là bằng chứng xác đáng nhất cho triết lý ILA Việt Nam đã xây dựng và theo đuổi suốt 25 năm qua – Giáo dục thay đổi cuộc đời.
“Nhìn thấy các em đi học đầy đủ sĩ số là mừng lắm. Mong cho các con biết đọc, biết viết, biết tính toán căn bản là chúng tôi hạnh phúc lắm rồi”, cô Hương tâm sự.
Mỗi em nhỏ như một nụ hoa. Đâu chỉ cần dinh dưỡng từ đất mẹ, các em còn cần rất nhiều sự chung tay góp sức từ cộng đồng để biến điều đó thành sức mạnh giúp hoa bung nở trên đá cứng.
Nguồn: Tuổi Trẻ